Khi anh nói, chị oà lên khóc trước mặt anh - sau này anh nhớ lại: "có một ít nước mắt." Đó là nước mắt hạnh phúc. Vào lúc đó, nắm giữ virus Ebola trong tay là những gì chị mong muốn hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới.
1300 GIỜ
NANCY DÀNH buổi sáng để làm giấy tờ trong văn phòng của mình. Sau khi ăn trưa, chị tháo nhẫn đính hôn và nhẫn cưới ra rồi cất chúng vào ngăn kéo bàn làm việc của chị. Chị vào văn phòng của Tony Johnson và hỏi anh đã sẳn sàng để đi chưa. Họ xuống cầu thang rồi đi dọc theo 1 hàng lang tới bộ đồ Ebila. Chỉ có một phòng thay đồ có bộ đồ này. Tony Johnson khăng khăng đòi Nancy Jaax vào đầu tiên để thay quần áo. Anh sẽ vào thay quần áo sau.
Căn phòng thì nhỏ và chứa vài cái tủ để dọc theo một bức tường, vài cái kệ, với một tấm gương trên bồn rửa. Chị cởi tất cả quần áo của chị gồm cả đồ lót và đặt mọi thứ vào tủ của chị.
Chị tháo băng sơ cứu dính vào tay chị. Chị lấy từ một cái kệ lên một bộ đồ phẩu thuật đã khử trùng sạch sẽ - quần dài và áo sơ mi màu xanh lá cây, là quần áo bác sĩ phẫu thuật mặc trong phòng mổ - chị kéo quần lên và buộc dây ở lưng quần, và bấm các nút bấm của áo sơ mi. Bạn không được phép mặc bất cứ thứ gì bên dưới bộ đồ, không có cả đồ lót. Chị kéo mũ vải phẫu thuật qua đầu cô, vén tóc chị vào trong mũ trong khi đang nhìn vào gương. Chị không biểu lộ ra sự lo lắng, nhưng chị bắt đầu cảm thấy một chút lo lắng. Đây chỉ là chuyến đi thứ hai của chị vào khu vực dịch bệnh.
Đứng trên đôi chân trần, chị quay lưng lại với gương và đối mặt với cánh cửa dẫn vào khu vực cấp độ 2. Ánh sáng xanh thẫm ùa vào qua cửa sổ trên cánh cửa - ánh sáng cực tím. Virus sụp đổ dưới ánh sáng cực tím, ánh sáng cực tím phá tan vật liệu di truyền của virus và làm cho chúng không thể tái tạo lại được.
Khi chị mở cửa và bước vào khu vực cấp độ 2, chị cảm thấy tay chống cửa chống lại lực kéo của chị, bị hút vào do sự chênh lệch của áp suất không khí, và tiếng rít nhẹ nhàng của không khí xào xạc quanh vai chị hướng vào khu vực dịch bệnh. Đây là áp suất không khí âm, được thiết kế để giữ các tác nhân dịch bệnh đừng trôi ra phía ngoài. Cánh cửa đóng lại sau lưng chị, thế là chị đã ở trong khu vực cấp độ 2. Ánh sáng xanh thẫm phủ lên gương mặt chị. Chị đi qua một buồng tắm vòi hoa sen có ánh sáng cực tím, một bánh xà phòng và một số dầu gội thông thường. Buồng tắm dẫn vào phòng vệ sinh, trong đó có một kệ đựng vài đôi vớ ngắn màu trắng sạch sẽ. Chị mang một đôi vớ rồi đẩy một cánh cửa khác để vào khu vực cấp độ 3.
52
As he spoke, she broke down an cried in front of him-"had a few tears," as he would later recall. They were tears of happiness. At that moment, to hold Ebola virus in her hands was what she wanted more than anything else in the world.
1300 HOURS
NANCY SPENT the morning doing paperwork in her office. After lunch, she removed her diamond engagement ring and her wedding band and locked them in her desk drawer. She dropped by Tony Johnson's office and asked him if he was ready to go in. They went downstairs and along a corridor to the Ebola suite. There was only one locker room leading into it. Tony Johnson insisted that Nancy Jaax go in first, to get changed. He would follow.
The room was small and contained a few lockers along one wall, some shelves, and a mirror over a sink. She undressed, removing all of her clothing, including her underwear, and put everything in her locker.
She left the Band-Aid stuck to her hand. From a shelf, she took up a sterile surgical scrub suit-green pants and a green shirt, the clothing that a surgeon wears in an operating room-and she dragged on the pants and tied the drawstring at the waist, and snapped the shirt's snaps. You were not allowed to wear anything under the scrub suit, no underwear. She pulled a cloth surgical cap over her head and tucked her hair up into the cap while looking in the mirror. She did not appear nervous, but she was starting to feel a little bit nervous. This was only her second trip into a hot area.
Standing in her bare feet, she turned away from the mirror and faced a door leading into Level 2. A deep blue light streamed through a window in the door-ultraviolet light. Viruses fall apart under ultraviolet light, which smashes their genetic material and makes them unable to replicate.
As she opened the door and entered Level 2, she felt the door stick against her pull, sucked in by a difference of air pressure, and a gentle drag of air whispered around her shoulders and traveled inward, toward the hot zone. This was negative air pressure, designed to keep hot agents from drifting outward. The door closed behind her, and she was in Level 2. The blue light bathed her face. She walked through a water-shower stall that contained an ultraviolet light, a bar of soap, and some ordinary shampoo. The shower stall led into a bathroom, where there was a shelf that held some clean white socks. She put on a pair of socks and pushed through another door, into Level 3.
52