7 thg 10, 2014

The Hot Zone 52

Khi anh nói, chị oà lên khóc trước mặt anh - sau này anh nhớ lại: "có một ít nước mắt." Đó là nước mắt hạnh phúc. Vào lúc đó, nắm giữ virus Ebola trong tay là những gì chị mong muốn hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới.

1300 GIỜ

NANCY DÀNH buổi sáng để làm giấy tờ trong văn phòng của mình. Sau khi ăn trưa, chị tháo nhẫn đính hôn và nhẫn cưới ra rồi cất chúng vào ngăn kéo bàn làm việc của chị. Chị vào văn phòng của Tony Johnson và hỏi anh đã sẳn sàng để đi chưa. Họ xuống cầu thang rồi đi dọc theo 1 hàng lang tới bộ đồ Ebila. Chỉ có một phòng thay đồ có bộ đồ này. Tony Johnson khăng khăng đòi Nancy Jaax vào đầu tiên để thay quần áo. Anh sẽ vào thay quần áo sau.
Căn phòng thì nhỏ và chứa vài cái tủ để dọc theo một bức tường, vài cái kệ, với một tấm gương trên bồn rửa. Chị cởi tất cả quần áo của chị gồm cả đồ lót và đặt mọi thứ vào tủ của chị.
Chị tháo băng sơ cứu dính vào tay chị. Chị lấy từ một cái kệ lên một bộ đồ phẩu thuật đã khử trùng sạch sẽ - quần dài và áo sơ mi màu xanh lá cây, là quần áo bác sĩ phẫu thuật mặc trong phòng mổ - chị kéo quần lên và buộc dây ở lưng quần, và bấm các nút bấm của áo sơ mi. Bạn không được phép mặc bất cứ thứ gì bên dưới bộ đồ, không có cả đồ lót. Chị kéo mũ vải phẫu thuật qua đầu cô, vén tóc chị vào trong mũ trong khi đang nhìn vào gương. Chị không biểu lộ ra sự lo lắng, nhưng chị bắt đầu cảm thấy một chút lo lắng. Đây chỉ là chuyến đi thứ hai của chị vào khu vực dịch bệnh.
Đứng trên đôi chân trần, chị quay lưng lại với gương và đối mặt với cánh cửa dẫn vào khu vực cấp độ 2. Ánh sáng xanh thẫm ùa vào qua cửa sổ trên cánh cửa - ánh sáng cực tím. Virus sụp đổ dưới ánh sáng cực tím, ánh sáng cực tím phá tan vật liệu di truyền của virus và làm cho chúng không thể tái tạo lại được.
 Khi chị mở cửa và bước vào khu vực cấp độ 2, chị cảm thấy tay chống cửa chống lại lực kéo của chị, bị hút vào do sự chênh lệch của áp suất không khí, và tiếng rít nhẹ nhàng của không khí xào xạc quanh vai chị hướng vào khu vực dịch bệnh. Đây là áp suất không khí âm, được thiết kế để giữ các tác nhân dịch bệnh đừng trôi ra phía ngoài. Cánh cửa đóng lại sau lưng chị, thế là chị đã ở trong khu vực cấp độ 2. Ánh sáng xanh thẫm phủ lên gương mặt chị. Chị đi qua một buồng tắm vòi hoa sen có ánh sáng cực tím, một bánh xà phòng và một số dầu gội thông thường. Buồng tắm dẫn vào phòng vệ sinh, trong đó có một kệ đựng vài đôi vớ ngắn màu trắng sạch sẽ. Chị mang một đôi vớ rồi đẩy một cánh cửa khác để vào khu vực cấp độ 3.
52
As he spoke, she broke down an cried in front of him-"had a few tears," as he would later recall. They were tears of happiness. At that moment, to hold Ebola virus in her hands was what she wanted more than anything else in the world.

1300 HOURS

NANCY SPENT the morning doing paperwork in her office. After lunch, she removed her diamond engagement ring and her wedding band and locked them in her desk drawer. She dropped by Tony Johnson's office and asked him if he was ready to go in. They went downstairs and along a corridor to the Ebola suite. There was only one locker room leading into it. Tony Johnson insisted that Nancy Jaax go in first, to get changed. He would follow.
The room was small and contained a few lockers along one wall, some shelves, and a mirror over a sink. She undressed, removing all of her clothing, including her underwear, and put everything in her locker.
She left the Band-Aid stuck to her hand. From a shelf, she took up a sterile surgical scrub suit-green pants and a green shirt, the clothing that a surgeon wears in an operating room-and she dragged on the pants and tied the drawstring at the waist, and snapped the shirt's snaps. You were not allowed to wear anything under the scrub suit, no underwear. She pulled a cloth surgical cap over her head and tucked her hair up into the cap while looking in the mirror. She did not appear nervous, but she was starting to feel a little bit nervous. This was only her second trip into a hot area.
Standing in her bare feet, she turned away from the mirror and faced a door leading into Level 2. A deep blue light streamed through a window in the door-ultraviolet light. Viruses fall apart under ultraviolet light, which smashes their genetic material and makes them unable to replicate.
As she opened the door and entered Level 2, she felt the door stick against her pull, sucked in by a difference of air pressure, and a gentle drag of air whispered around her shoulders and traveled inward, toward the hot zone. This was negative air pressure, designed to keep hot agents from drifting outward. The door closed behind her, and she was in Level 2. The blue light bathed her face. She walked through a water-shower stall that contained an ultraviolet light, a bar of soap, and some ordinary shampoo. The shower stall led into a bathroom, where there was a shelf that held some clean white socks. She put on a pair of socks and pushed through another door, into Level 3.
52

6 thg 10, 2014

The Hot Zone 51

tục làm việc với những con virus làm chết người. Tuy nhiên, một số người ở quanh Viện nghi ngờ khả năng làm việc của chị trong bộ đồ sinh học ở khu vực cấp độ 4. Chị ta là một "phụ nữ đã kết hôn" - chị ta có thể hoảng sợ. Họ cho là hai tay của chị dễ bị kích thích hoặc vụng về, không tốt để làm việc với các tác nhân dịch bệnh ở cấp độ 4.
Mọi người cảm thấy là chị có thể tự cắt hoặc tự đâm mình bằng một cây kim đã nhiễm bẩn - hoặc đâm vào một người nào khác. Đôi tay của chị đã trở thành một vấn đề an toàn.
Cấp trên trực tiếp của chị là Trung tá Anthony Johnson (ông này không liên quan đến thường dân Gene Johnson là ngưowfi đứng đầu dự án Ebola). Tony Johnson (Anthony gọi tắt là Tony) là một người đàn ông nói chuyện nhỏ nhẹ và là một anh chàng lạnh lùng. Bây giờ anh ta phải quyết định xem có cho phép chị đi vào khu vực an toàn sinh học cấp độ 4 hay không. Để chắc chắn là mình nắm được tình hình, anh đã gởi tin nhắn tới khắp Viện:
"Ai biết Nancy Jaax? Ai có thể nhận xét về những điểm mạnh và điểm yếu của chị ta?"
Thiếu tá Jerry Jaax, chồng của Nancy, xuất hiện ở văn phòng của Trung tá Johnson. Jerry phản đối ý định để vợ anh mặc bộ đồ sinh học. Anh hăng hái dùng lý lẽ để phản đối. Anh nói có đã có "những cuộc tranh luận trong gia đình" về việc Nancy đang làm việc với virus Ebola. Trong "Cuộc tranh luận trong gia đình" Jerry đã nói với Nancy: "Em là người vợ duy nhất mà anh có được." Chính anh không mặc bộ đồ sinh học tại nơi làm việc, và anh muốn vợ mình cũng không mặc bộ đồ đó. Mối quan tâm lớn nhất của anh là chị phải sờ vào virus Ebola. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ là vợ anh, người phụ nữ mà anh yêu, mẹ những đứa con của họ, phải giữ trong đôi tay của cô ấy một dạng sống làm chết người và không thể chữa được.
Trung tá Tony Johnson đã lắng nghe những gì thiếu tá Jerry Jaax nói, và lắng nghe những gì người khác nói, sau đó anh cảm thấy mình phải nói chuyện với chính Nancy, nên anh đã gọi chị vào văn phòng của anh.
Anh có thể thấy chị căng thẳng. Anh quan sát đôi bàn tay của chị khi chị nói. Với anh trông chúng có vẻ tốt, cũng không vụng về, không quá nhanh. Anh đã quyết định rằng những tin đồn anh đã được nghe về đôi bàn tay của chị là không có cơ sở. Chị nói với anh: "Tôi không muốn bất kỳ sự chiếu cố đặc biệt nào." Tốt lắm, chị ta sẽ không nhận được bất kỳ sự chiếu cố đặc biệt nào. Anh nói: "Tôi sẽ đưa chị vào chương trình Ebola." Anh nói với chị là anh sẽ cho phép chị mặc bộ đồ sinh học và đi vào trong khu vực Ebola, anh sẽ đi cùng với chị trong vài chuyến đầu tiên, dạy chị cách làm việc đó và quan sát đôi tay của chị tại nơi làm việc. Anh sẽ theo dõi chị giống một con chim ưng. Anh tin rằng chị đã sẳn sàng để hoàn toàn tập trung vào vùng dịch bệnh.
51
working with lethal viruses. However, some people around the Institute were skeptical of her ability to work in a space suit in Level 4. She was a "married female"-she might panic. They claimed that her hands looked nervous or clumsy, not good for work with Level 4 hot agents.
People felt that she might cut herself or stick herself with a contaminated needle-or stick someone else. Her hands became a safety issue.
Her immediate superior was Lieutenant Colonel Anthony Johnson (he is not related to Gene Johnson, the civilian who was the head of the Ebola project). Tony Johnson is a soft-spoken man and a cool customer. Now he had to decide whether to allow her to go into Biosafety Level 4. Wanting to be sure he understood the situation, he sent word around the Institute:
Who knows Nancy Jaax? Who can comment on her strengths and weakness?
Major Jerry Jaax, Nancy's husband, showed up in Lieutenant Colonel Johnson's office. Jerry was against the idea of his wife putting on a space suit. He argued strongly against it. He said that there had been "family discussions" about Nancy working with Ebola virus. "Family discussion" Jerry had said to Nancy, "You're the only wife I've got." He did not wear a biological space suit himself at work, and he did not want his wife to wear one either. His biggest concern was that she would be handling Ebola. He could not stand the idea that his wife, the woman he loved, the mother of their children, and would hold in her hands a monstrous life form that is lethal and incurable.
Lieutenant Colonel Tony Johnson listened to what Major Jerry Jaax had to say, and listened to what other people had to say, and then he felt he should speak with Nancy himself, and so he called her into his office.
He could see that she was tense. He watched her hands as she talked.
They looked fine to him, not clumsy, and not too quick, either. He decided that the rumors he had been hearing about her hands were unfounded. She said to him, "I don't want any special favors." Well, she was not going to get any special favors. "I'm going to put you in the Ebola program," he said. He told her that he would allow her to put on a space suit and go into the Ebola area, and that he would accompany her on the first few trips, to teach her how to do it and to observe her hands at work. He would watch her like a hawk. He believed that she was ready for total immersion in a hot zone.
51

5 thg 10, 2014

The Hot ONE 50

Hạt virus Ebola chỉ chứa 7 protein khác nhau - 7 phân tử lớn. 3 trong số các protein này được hiểu một cách mơ hồ, và 4 protein kia là hoàn toàn không biết - cấu trúc và chức năng của chúng là điều bí ẩn. Dù các protein Ebola này làm gì, dường như chúng đặc biệt nhắm vào mục tiêu là hệ thống miễn dịch để tấn công. Về mặt ấy chúng giống virus HIV gây ra bệnh AIDS, cũng phá hoại hệ thống miễn dịch, nhưng không giống ngay từ lúc bắt đầu của virus HIV, cuộc tấn công của virus Ebola là dễ bùng nổ. Khi virus Ebola quét qua bạn, hệ thống miễn dịch của bạn yếu dần, và dường như bạn mất khả năng phản ứng lại cuộc tấn công của virus. Cơ thể của bạn trở thành một thành phố dưới sự chiếm đoạt, với những cánh cửa mở toang và quân đội thù địch lũ lượt kéo vào, đóng trại ở quảng trường và đẩy mọi thứ vào ngọn lửa; và từ lúc virus Ebola nhập vào dòng máu của bạn, đồ đạt đã bị mất rồi; gần như chắc chắn là bạn bị tiêu diệt. Bạn không thể đánh lui virus Ebola theo cách bạn đánh lui cơn cảm lạnh. Virus Ebola làm trong 10 ngày những gì mà bạn cần AIDS làm trong 10 năm để hoàn thành.
Người ta không thực sự biết làm thế nào mà virus Ebola truyền từ người này qua người khác. Các nhà nghiên cứu của quân đội tin rằng virus Ebola đi qua do tiếp xúc trực tiếp với máu và các chất lõng từ cơ thể (virus bệnh HIV đi theo cách tương tự). Dường như virus Ebola cũng có những tuyến đường đi khác.
Nhiều người ở châu Phi đã sụp đổ cùng với virus Ebola đã đụng chạm các xác chết đã-nhiễm-virus-Ebola. Dường như một trong những con đường của virus Ebola đi từ cái chết đến sự sống, quanh co trong những tia máu và chất nhờn không bị đông lại để thoát ra khỏi cơ thể đã chết. Trong đợt bùng phát năm 1976 ở thành phố Zaire, những người thân đau buồn đã chạm và ôm những người đã chết hoặc chuẩn bị xác chết để mai táng, rồi sau đó từ 3 tới 14 ngày họ đã suy sụp vì virus Ebola.
Cuộc thí nghiệm về virus Ebola của Gene Johnson diễn ra đơn giản. Ông sẽ cho lây nhiễm virus vài con khỉ, rồi sau đó ông sẽ điều trị chúng bằng các loại thuốc với hy vọng rằng chúng sẽ khá hơn. Bằng cách đó, ông có thể phát hiện ra một loại thuốc sẽ kháng cự virus Ebola hoặc có thể chữa trị bệnh Ebola.
Những con khỉ gần giống với con người theo ý nghĩa sinh học, đó là lý do tại sao chúng được sử dụng trong các thí nghiệm y học. Cả con người và khỉ đều là những động vật linh trưởng, còn virus Ebola ăn các động vật linh trưởng theo cùng một cách mà một con thú ăn thịt tiêu thụ các loại thịt nào đó. Virus Ebola không thể biết sự khác biệt giữa một con người và một con khỉ. Virus dễ dàng nhảy qua nhảy lại giữa chúng với nhau.
NANCY JAAX TÌNH NGUYỆN làm việc như là một nhà nghiên cứu bệnh học thuộc dự án Ebola của Johnson. Đó là công việc ở cấp độ 4 mà chị đã đủ điều kiện để làm, bởi vì chị không cần phải được tiêm chủng. Chị mong muốn chứng tỏ bản thân và mong muốn tiếp . . .
50
The Ebola virus particle contains only seven different proteins-seven large molecules. Three of these proteins are vaguely understood, and four of the proteins are completely unknown-their structure and their function is a mystery. Whatever these Ebola proteins do, they seem to target the immune system for special attack. In this they are like HIV, which also destroys the immune system, but unlike the onset of HIV, the attack of Ebola is explosive. As Ebola sweeps through you, your immune system fails, and you seem to lose your ability to respond to viral attack. Your body becomes a city under seize, with its gates thrown open and hostile armies pouring in, making camp in the public squares and setting everything on fire; and from the moment Ebola enters your blood stream, the ware is already lost; you are almost certainly doomed. You can't fight off Ebola the way you fight off a cold. Ebola does in ten days what it takes AIDS ten years to accomplish.
It is not really known how Ebola is transmitted from person to person. Army researchers believed that Ebola virus traveled through direct contact with blood and bodily fluids (in the same way the AIDS virus travels). Ebola seemed to have other routes of travel as well.
Many of the people in Africa who came down with Ebola had handled Ebola-infected cadavers. It seems that one of Ebola's paths goes from the dead to the living, winding in trickles of uncoagulated blood and slimes that come out of the dead body. In Zaire during the 1976 outbreak, grieving relatives kissed and embraced the dead or prepared the body for burial, and then, three to fourteen days later, they broke with Ebola.
Gene Johnson's Ebola experiment was simple. He would infect a few monkeys with the virus, and then he would treat them with drugs in the hope that they would get better. That way, he might discover a drug that would flight Ebola virus or possibly cure it.
Monkeys are nearly identical to human beings in a biological sense, which is why they are used in medical experiments. Humans and monkeys are both primates, and Ebola feeds on primates in same way that a predator consumes certain kinds of flesh. Ebola can't tell the difference between a human being and a monkey. The virus jumps easily back and forth between them.
NANCY JAAX VOLUNTEERED to work as the pathologist on Johnson's Ebola project. It was Level 4 work, which she was qualified to do, because she didn't need to be vaccinated. She was eager to prove herself and eager to continue . . .
50