Vào những buổi tối, ông giữ mình trong căn nhà một tầng. Ông có một người nữ quản gia tên Johnnie dọn nhà và nấu ăn cho ông.
Ông đã tự học cách để nhận ra các loài chim ở Châu Phi. Một quần thể những con chim sâu sống ở một cây gần nhà ông, và ông dành thời gian quan sát chúng xây dựng và bảo quản cái bọng giống nơi ẩn náu của chúng. Họ nói vào một ngày gần Lễ Giáng Sinh ông mang một con chim bị bệnh vào nhà ông, ở đó có thể nó đã chết trên tay ông. Có lẽ đó là một con chim sâu - không ai biết - và có lẽ con chim đã chết bởi virus cấp độ 4 - cũng không ai biết. Ông cũng có một tình bạn thân thiết với một con quạ. Nó là con quạ khoang, một con chim đen-trắng mà người dân ở Châu Phi thường kiếm làm thú cưng. Con quạ này là một con chim thông minh, thân thiện thích nhìn trộm từ trên mái căn nhà một tầng của Monet và quan sát những người đi vào và đi ra nhà ông. Khi con quạ đói, nó sẽ đáp xuống hàng hiên và đi vào trong nhà, Monet sẽ cho nó ăn các mảnh thức ăn thừa từ bàn của ông.
Mỗi buổi sáng ông đi bộ 2 dặm qua những cánh đồng mía. Vào mùa Lễ Giáng Sinh đó, các công nhân đang đốt cháy những cánh đồng, và vì vậy mà những cánh đồng bị cháy sém và đen. Hướng về phía bắc ngang qua cảnh quan đã hoá thành than 25 dặm, ông có thể nhìn thấy núi Elgon.
On the evenings, he kept to himself in his bungalow. He had a housekeeper, a woman named Johnnie, who cleaned up and prepared his meals.
He was teaching himself how to identify African birds. A colony of weaverbirds lived in a tree near his house, and he spent time watching them build and maintain their bag like nests. They say that one day near Christmas he carried a sick bird into his house, where it died, perhaps in his hands. The bird may have been a weaverbird--no one knows--and it may have died of a Level 4 virus--no one knows. He also had a friendship with a crow. It was a pied crow, a black-and-white bird that people in Africa sometimes make into a pet. This crow was a friendly, intelligent bird that liked to peek on the roof of Monet's bungalow and watch his comings and goings. When the crow was hungry, it would land on the veranda and walk indoors, and Monet would feed it scraps of food from his table.
He walked to work every morning through the cane fields, a journey of two miles. That Christmas season, the workers had been burning the fields, and so the fields were scorched and black. To the north across the charred landscape, twenty-five miles away, he could see Mount Elgon.
5
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét